Đặng Lê Nguyên Vũ

Đánh giá bài viết post

Tóm tắt tiểu sử Đặng Lê Nguyên Vũ

Tên thật: Đặng Lê Nguyên Vũ
Ngày sinh: 10 tháng 2, 1971 (48 tuổi)
Quê quán: Nha Trang, Khánh Hòa, Việt Nam
Nơi cư trú: Buôn Ma Thuột, Đắk Lắk và Tp. Hồ Chí Minh
Nghề nghiệp: Doanh nhân
Chức vụ: Nhà sáng lập, chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn Trung Nguyên, Việt Nam.
Danh hiệu: Vua Cà phê Việt Nam
Tôn giáo: đạo Phật
Vợ: Bà Lê Hoàng Diệp Thảo (từ năm 1998 – 2019)
Con cái: Đặng Lê Trung Nguyên, Đặng Lê Bình Nguyên, Đặng Lê Thảo Nguyên, Đặng Lê Tây Nguyên, Đặng Lê Minh Vũ.

Đặng Lê Nguyên Vũ là ai?

Đặng Lê Nguyên Vũ (sinh năm 1971) là một doanh nhân Việt Nam. Ông là người sáng lập, chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn Trung Nguyên, Việt Nam. Ông là người được National Geographic Traveller và Forbes Asia vinh danh là “Vua Cà phê Việt Nam”.

Trưởng thành từ kinh doanh cà phê, Đặng Lê Nguyên Vũ muốn nâng dần ý nghĩa của việc kinh doanh cà phê từ kinh doanh thuần túy đến đạo cà phê, đưa Việt Nam thành thánh địa cà phê toàn cầu, và cuối cùng là đưa công ty thành một tôn giáo trong đó ông Vũ được thông linh và được trao sứ mệnh “cứu nhân loại”. Trong quá trình này, vợ ông, Lê Hoàng Diệp Thảo đã bị đưa ra khỏi công ty và hai người đã tranh chấp quyền điều khiển công ty từ năm 2015 tới 2018. Ông cũng là chồng của bà từ năm 1998 đến ngày ông và vợ chia tay (ngày 27/3/2019).

Tiểu sử và sự nghiệp

Đặng Lê Nguyên Vũ sinh ngày 10 tháng 2 năm 1971 tại huyện Ninh Hòa,tỉnh Khánh Hòa trong một gia đình nông dân nghèo.

Năm 1979, gia đình ông chuyển đến sinh sống ở huyện miền núi M’drak, tỉnh Đắk Lắk, Việt Nam.

Năm 1992, ông nhập học Khoa Y, Đại học Tây Nguyên. Trong giai đoạn này ông đã bắt đầu các hoạt động tìm tòi và nghiên cứu về lĩnh vực cà phê. Từ đó cho đến nay, các hoạt động của ông đều gắn liền và xoay quanh niềm đam mê cà phê.

Năm 1996, Đặng Lê Nguyên Vũ cùng vợ là Lê Hoàng Diệp Thảo thành lập hãng Cà phê Trung Nguyên tại Buôn Ma Thuột.

Năm 1998, công ty Trung Nguyên lần đầu tiên mở quán cà phê ở Thành phố Hồ Chí Minh, mở rộng kinh doanh theo mô hình nhượng quyền thương hiệu, từ đó các quán cà phê nhượng quyền thương hiệu Trung Nguyên xuất hiện phổ biến trên toàn quốc. Tính đến tháng 11/2018, chuỗi cửa hàng nhượng quyền Trung Nguyên Legend Cafe có 64 cửa hàng, đứng thứ 3 Việt Nam sau The Coffee House với 133 cửa hàng và Highlands Coffee với 233 cửa hàng.

Năm 2003, cùng với việc phát triển thương hiệu cà phê hòa tan G7, Trung Nguyên dần dần khẳng định chỗ đứng trong thị trường cà phê Việt Nam mặc dù chỉ chiếm một thị phần khiêm tốn. Theo số liệu của Euromonitor công bố đầu năm 2015 thì cà phê hòa tan Trung Nguyên đang đứng thứ 3 (chiếm 5%) thị phần Việt Nam, sau Nescafe (38,3%) và Vinacafe (37,5%).

Năm 2005, Trung Nguyên khánh thành nhà máy chế biến cà phê lớn nhất Việt Nam tại Bình Dương., do vợ là bà Lê Hoàng Diệp Thảo, Tổng giám đốc Công ty Cổ phần cà phê hòa tan Trung Nguyên đứng tên. Sau 6 tháng tranh chấp vợ chồng, ngày 21/4/2016 ông đã sang lại tên mình .

Năm 2006, Đặng Lê Nguyên Vũ thành lập hệ thống cửa hàng G7 Mart, một mô hình siêu thị kiểu mới, với mức đầu tư 475 tỷ VNĐ cho mục tiêu 10.000 điểm bán lẻ. Tuy nhiên, hướng đi này đã gặp thất bại chỉ sau 5 năm. Năm 2011, G7 Mart chuyển hướng sang cộng tác nhượng quyền với Ministop của Nhật Bản nhưng cũng thất bại sau 4 năm.

2013: Thiền định và con đường tâm linh

Năm 2013, Đặng Lê Nguyên Vũ đi M’drăk để thiền định trong thời gian 49 ngày. Khi trở về ông có cảm nhận bản thân mình đã được Thượng đế lựa chọn để cứu nhân loại. Vợ ông thì cho rằng đó chỉ là ảo giác do nhịn ăn quá lâu, đồng thời tìm cách đưa ông đi chữa bệnh, nhưng ông Vũ đã giận dữ từ chối.

Theo bà Thảo, kể từ đó bà bị đẩy ra khỏi Trung Nguyên và quyền lực tại công ty được ông Vũ giao phó cho một Nhóm quản lý. Thương hiệu Trung Nguyên bị đổi tên thành Trung Nguyên LEGEND.

2015-2018: Tranh giành công ty Trung Nguyên với vợ

Trong tháng 5/2016, bà Lê Hoàng Diệp Thảo vợ ông Vũ đã gửi đơn kiến nghị đến UBND tỉnh, Văn phòng Tỉnh ủy tỉnh Bình Dương, đề nghị thu hồi Giấy chứng nhận đăng ký doanh nghiệp của Công ty CP cà phê hòa tan Trung Nguyên ngày 21/4/2016. Giấy chứng nhận kinh doanh này đã thay đổi người đại diện theo pháp luật từ bà Lê Hoàng Diệp Thảo sang ông Đặng Lê Nguyên Vũ. Kết quả giải quyết của Tòa án nhân dân tối cao tại TP HCM, yêu cầu của bà Thảo đã được chấp thuận..

Ngược lại ông Vũ cũng đi kiện bà Thảo vì bị chiếm đoạt con dấu và giấy chứng nhận đăng ký doanh nghiệp của Công ty cổ phần Đầu tư Trung Nguyên (TNH) cùng các công ty con thuộc Tập đoàn Trung Nguyên. Ông Vũ yêu cầu bà Thảo chấm dứt hành vi đóng dấu lên chữ ký của người không có thẩm quyền của TNH; chấm dứt hành vi nhân danh TNH để thực hiện các công việc không thuộc thẩm quyền. Ngày 21/3/2018, Tòa Kinh tế TAND TP.HCM trong phiên xét xử sơ thẩm đã chấp thuận yêu cầu của ông Vũ..

Trung Nguyên IC, một thành viên của Tập đoàn Trung Nguyên ngày 15.5.2018 đã khởi kiện bà Lê Hoàng Diệp Thảo tại Tòa án nhân dân tỉnh Bắc Giang, buộc bà Thảo chấm dứt hành vi sử dụng trái phép chi nhánh Trung Nguyên IC tại Bắc Giang để sản xuất sản phẩm King’s Coffee và đòi bà Thảo bồi thường 1.709 tỷ đồng. Bà Thảo cho rằng, ông Đặng Lê Nguyên Vũ không phải là người đại diện hợp pháp tại Trung Nguyên IC để kiện bà.

2019: Ly dị và đôi co với nhau về việc chia tài sản

Chiều 27/3, sau hơn một tháng xét xử và nghị án, TAND TP HCM đã ra phán quyết về vụ án ly hôn giữa bà Lê Hoàng Diệp Thảo và ông Đặng Lê Nguyên Vũ.

HĐXX tuyên chấp thuận cho vợ chồng họ ly hôn, giao các con cho bà Thảo chăm sóc, nuôi dưỡng. Ông Vũ có nghĩa vụ cấp dưỡng cho các con 10 tỷ đồng mỗi năm tính từ năm 2013 cho đến sau khi học xong đại học.

Về tranh chấp tài sản, tòa xác định, tổng cộng ông Vũ bà Thảo sở hữu cổ phần trị giá hơn 5.700 tỷ đồng trong các công ty thuộc Tập đoàn Trung Nguyên. Tòa chia cho ông Vũ hưởng 60%, bà Thảo 40%. Tuy nhiên, toà chấp nhận đề nghị của ông Vũ, cho rằng việc chia cổ phần cho cả hai sẽ gây khó khăn cho hoạt động của doanh nghiệp, nên để ông Vũ sở hữu các cổ phần của bà Thảo. HĐXX cho rằng “cần thiết giao cho ông Vũ quyền điều hành Trung Nguyên, có như vậy mới đảm bảo quyền lợi của đương sự”.

Chiến lược kinh doanh

Quan điểm của ông là “chỉ có tranh đua với những người đi đầu thì ta mới có cơ hội đi đầu”, với mục tiêu đưa công ty Trung Nguyên sẽ là là nhà sản xuất cà phê hàng đầu thế giới.

Đặng Lê Nguyên Vũ phát triển sách lược Tôn Tử áp dụng vào phát triển công ty, đẩy Trung Nguyên đi từ thương hiệu cà phê số 1 của Việt Nam, đến cà phê đạo của người Việt, đến tự phong vua cà phê, rồi đến doanh nhân văn hóa Việt Nam, và sau đó thì mở ra cả thế giới với thánh địa cà phê toàn cầu, và gần đây là câu chuyện thiền và sự kiện “thông linh”, được bề trên tối cao giao trọng trách dẫn dắt nhân loại, trở thành một tôn giáo duy nhất là trung tâm của tất cả các tôn giáo khác với sứ mệnh “cứu nhân loại”.

Theo Đỗ Hòa, cựu CEO Trung Nguyên, Trung Nguyên không còn là một doanh nghiệp hoạt động đúng nghĩa như một doanh nghiệp kinh doanh, mà nó là một tôn giáo. Việc kinh doanh chỉ nhằm để kiếm tiền phục vụ cho sự phát triển tôn giáo, nhằm hướng đến mục tiêu cuối cùng là tạo ra quyền lực cá nhân.

Các hoạt động xã hội khác

Tham gia gặp gỡ tiếp đón các nhà lãnh đạo kinh tế – chính trị – tôn giáo, các nhà khoa học từng đoạt các giải thưởng lớn, và các nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trên toàn thế giới.
Tham gia hàng ngàn cuộc nói chuyện và gặp gỡ thanh niên, sinh viên Việt Nam và quốc tế để trao đổi với các bạn trẻ về tinh thần sáng tạo, khát vọng làm giàu…
Cho ra đời sự kiện “Ngày hội sáng tạo vì khát vọng Việt”, chương trình “Hành trình khát vọng Việt” nhằm góp phần xây dựng cho đất nước một thế hệ thanh niên mới mang trong mình nhiều hoài bão lớn, quyết tâm lớn, để mở ra một kỷ nguyên hùng mạnh cho đất nước.
Ông Vũ cùng các đồng sự đã và đang đi tiên phong thực hiện những dự án quan trọng nhằm hiện thực hóa lý thuyết mà ông theo đuổi, các dự án trọng yếu bao gồm:
Dự án hình thành quỹ cà phê toàn cầu: cơ chế Think-Tank để thảo luận và truyền bá tinh thần cà phê toàn cầu, đồng thời huy động các nguồn lực để đầu tư cho các dự án mang tính tiên phong và hình mẫu cho tinh thần đó.
Dự án Thánh địa cà phê toàn cầu: là một siêu dự án phức hợp (Complex Mega Project) tạo ra một địa bàn thể hiện tinh thần cà phê toàn cầu tại tỉnh Đăk Lắk, Việt Nam.

Dự án cà phê tiên phong tại Hoa Kỳ nhằm truyền bá giá trị “Sáng tạo có trách nhiệm”, với mong muốn đóng góp vào quá trình dịch chuyển chiến lược quốc gia của Hoa Kỳ phục vụ cho hòa bình, ổn định, và phát triển của thế giới.
“Hành trình từ Trái Tim – Hành trình Lập Chí Vĩ Đại –Khởi Nghiệp Kiến Quốc cho 30 triệu Thanh Niên Việt” được khởi động ngày 30 tháng 6 năm 2018, trong đó có hoạt động tặng sách với kinh phi dự kiến 200 triệu cuốn sách với nguồn lực chi phí gần 5 tỷ USD với 100 đầu sách thuộc 12 lĩnh vực; trang bị tủ sách, tủ phim đến các địa phương. 5 đầu sách quan trọng được Trung Nguyên Legend trao tặng gồm: “Quốc gia khởi nghiệp” (tác giả Saul Singer và Dan Senor); “Đắc nhân tâm” (Dale Carnegie); “Nghĩ giàu, làm giàu” (Napoleon Hill); “Không bao giờ là thất bại. Tất cả là thử thách” (Chung Ju Yung); và “Khuyến học” (Fukuzawa Yukichi). Trước đó, Trung Nguyên Legend cũng đã trao tặng rộng rãi các đầu sách này từ năm 2013.

Phát ngôn

“Starbucks là nước có mùi cà phê pha đường”
“Starbucks chỉ là người khổng lồ không có bản sắc”
“Ai uống Starbucks là sính ngoại, là không yêu nước”
“Tôi muốn làm lãnh đạo cà phê thế giới”
“Thế giới làm được, Việt Nam sẽ làm được”
“Tiền để làm gì? Tiền nhiều để làm gì mà để ngày hôm nay ngồi như thế này?”.

Đặng Lê Nguyên Vũ

Không cần phi thường, chỉ cần đồng cảm. Dĩ nhiên tôi là người nghiêm khắc, nhưng tôi cũng làvngười sẵn sàng tin và dám chấp nhận trả giá”.

Đặng Lê Nguyên Vũ

“Đàn ông cần nhất là mạnh mẽ, còn bao dung thì hãy để cho phụ nữ. Tốt nhất, đàn ông chỉ nên là đàn ông và phụ nữ chỉ nên là phụ nữ”

Đặng Lê Nguyên Vũ

“Nếu đặt mục tiêu xoá nghèo thì cứ nghèo mãi. Còn nếu đặt mục tiêu làm giàu, thì cái nghèo tự khắc sẽ biến mất lúc nào không biết”

Đặng Lê Nguyên Vũ

Được mệnh danh là “vua cà phê”, ông Đặng Lê Nguyên Vũ đã không ít lần chia sẻ mình có được thành công như ngày hôm nay chính là nhờ sự giúp đỡ của quý nhân. Là một người quen, không giàu nhưng vẫn đưa cho ông mượn số tiền giúp ông khởi nghiệp, vì họ đặt trọn niềm tin ở ông, tin rằng ông sẽ làm được. Đây một trong những số vốn liếng đầu tiên để ông “lấy đà” phát triển sự nghiệp thành công như ngày hôm nay.

Thương hiệu cà phê đầu tiên của ông xuất hiện tại TP Hồ Chí Minh vào năm 1998, và đến năm 2010 đã có hơn 1.000 quán trên khắp Việt Nam và ra cả thị trường quốc tế. Điều đặc biệt ở ông Vũmà người ta dễ nhận thấy nhất là sự uy tín, lòng trung thành. Khi ngày càng thành công trong sự nghiệp thì ông càng không quên ân nhân của mình. Bằng chứng là 25 năm qua ông vẫn đều đặn chuyển tiền mỗi tháng cho ân nhân của mình, mặc dù số tiền ông mượn đã trả hết từ rất lâu.

Không ít người cho rằng khi “công thành danh toại” họ thường quên đi cội nguồn, quên luôn những người giúp đỡ họ lúc khó khăn. Nhưng với ông Vũ thì không, với ông quên ơn người giúp đỡ mình thì đó là sự bội tín, mà bội tín chính là sự suy sụp về kinh tế lẫn nhân cách của một người.Ông Vũ chia sẻ: “Một người cho tôi vay tiền, tôi nghĩ rằng đó là người ta mang công sức bát gạo của bản thân họ gửi gắm vào tay mình. Tuyệt nhiên không dám nghĩ, ít nhiều cũng không dám nghĩ người ta thừa tiền nên đôi ba đồng cái công chỉ như cái kẹo”. Đây chính là sự tin tưởng, họ có niềm tin lớn ở bạn, tin rằng bạn sẽ làm lên thành công. Hay nhìn xa hơn và nghĩ rằng, sự tin tưởng thường sẽ đem lại kết quả tích cực, vượt xa những lần bạn có suy nghĩ tiêu cực về người khác.Ông Vũ nổi tiếng với những câu nói triết lý về cuộc sống.

“Khi bạn nợ tiền một ai đó, hãy hiểu sâu sắc rằng chữ nợ ấy không chỉ trả bằng giấy bạc, sòng phẳng như giấy bạc. Người ta không đòi hỏi bạn, nhưng không có nghĩa là người ta quên. Đồng tiền là khúc ruột, họ im lặng là đợi xem sự tử tế của bạn có đúng như những gì bạn đã từng hứa hẹn hay không”. Có mượn ắt sẽ có trả, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là thái độ của bạn. Nếu chỉ trả bằng giấy bạc một cách sòng phẳng nhất, thì lần sau họ cũng sẽ cho bạn mượn một cách sòng phẳng nhất mà thôi.

Câu nói này của ông chắc hẳn sẽ khiến nhiều người phải suy ngẫm mà thấm thía. Khi được ai đó giúp đỡ, đồng nghĩa với việc người ta tin tưởng bạn, người ta thương yêu và trân quý mối quan hện đôi bên. Có thể người đó giàu, cũng có thể họ chẳng dư giả, nhưng vẫn quyết định mang đồng tiền của mình cho bạn vay nghĩa rằng họ tin bạn. Lòng tin là điều mà chẳng thể nào bạn có thể lấy tiền bạc, vật chất mang để mua. Vậy nên hãy biết ơn người đã giúp đỡ mình khi khó khăn. Thế nhưng sự biết ơn đó, lòng tin đó không phải chỉ trả bằng những đồng tiền một cách sòng phẳng. Người ta cho bạn vay dù có đòi hay im lặng chờ đợi thì cũng hãy mang cái ơn đó cả cuộc đời mình. Chẳng ai mang tiền cho mượn mà không nhớ, chỉ là người ta đợi xem sự tử tế của bạn thế nào. Dù có đúng hẹn hay sai hẹn thì cũng hãy dùng lời để nói với nhau chứ đừng chọn cách im lặng. Việc bạn mở lời với người mang tiền cho bạn vay đó cũng chính là sự ghi nhớ cái ơn mà người ta đã dành cho mình đấy.

“Tôi nói với quý nhân của mình rằng, tôi nợ họ, nợ trọn đời này luôn. Cái nợ ấy không còn đơn giản là nợ vật chất nữa. Nếu tôi không đủ tiền để trả thì tôi sẽ trả bằng sự trung thành của mình, bằng sự tận tuỵ của mình, thậm chí bằng cả máu và nước mắt”. Đây là sự biết ơn, khi thành công thì ông Vũ càng không thể nào quên được những người từng giúp đỡ ông, và ông hiểu rằng thành công trong hiện tại cũng một phần là nhờ họ đã giúp ông ở quá khứ. “Người cho tôi bát cơm lúc tôi giàu sang chưa chắc đã vì tôi mà cho. Nhưng người sẵn sàng kéo tôi ra khỏi khó khăn tuyệt vọng thì chắc chắn họ đã yêu thương và trân quý tôi thực sự”. Đúng như những gì ông nói, người đến bên bạn khi giàu sang thì chưa chắc họ đã thực tâm vì bạn mà tới, thế nhưng ai ở cạnh mình khi khó khăn, đau yếu thì đó đích thị là bạn, là người thân, là người mà ta đáng trân quý cả cuộc đời. “Bạn có thể là một người nghèo nhưng đừng làm một người bội tín hay vô ơn. Bạn có thể không đủ tiền để trả nhưng phải biết dùng miệng để giữ lại chút tín nhiệm”. Con đường đến thành công không bao giờ dễ dàng, mà cần sự cố gắng của bản thân và cả sự giúp đỡ của biết bao người. Hãy biết ơn tình cảm và sự tận tình giúp đỡ của những người thân, người thầy, người bạn quanh ta. “Bạn im lặng, bạn có thể được bố thí hoàn toàn số tiền đó, người hào sảng sẽ không gay gắt với bạn như phường nặng lãi. Nhưng bạn sẽ vĩnh viễn mất đi một ân nhân, một người anh em tử tế, một niềm hy vọng, một chiếc phao cứu sinh trong những cơn đắm chìm về sau. Bội tín chính là sự suy sụp về mặt kinh tế, bội tín cũng chính là sự thất bại nặng nề về mặt nhân cách”. Thứ đắt giá nhất trên thế gian này là lòng tin. Nó có thể mất hằng năm để có được, nhưng nó cũng sẽ bị đánh mất chỉ trong vài giây nếu bạn không biết giữ.

Đánh giá

Ngày 27/4/2011, cái tên “Cà phê Trung Nguyên” xuất hiện trên tờ báo danh tiếng Financial Times (Thời báo Tài chính) như một trường hợp nghiên cứu điển hình về mô hình doanh nghiệp thành công và được bình chọn là một trong những doanh nghiệp thành công nhất. Bài báo có đoạn viết: “Ông Vũ khơi dậy khát vọng của người dân Việt Nam. Một tầng lớp trung lưu đang nổi lên đã chấp nhận thương hiệu này và các quán cà phê Tiên được vinh danh là “Vua Cà phê Việt Nam” một cách chính thức trên tạp chí uy tín National Geographic Traveller.
Tháng 8 năm 2012, một tờ báo Mỹ uy tín khác, Forbes, lại khắc họa chân dung về ông như một “Vua Cà phê Việt Nam”, trong đó ca ngợi ông là nhân vật “zero to hero” (từ vô danh thành anh hùng).
Sau đó, báo chí và công chúng trong và ngoài nước bắt đầu gọi ông là Vua Cà phê một cách chính thức.
Tháng 10/2012, ông được bạn đọc báo điện tử VnExpress bình chọn là “Người tiên phong” trong năm. Tờ báo này giới thiệu: “Doanh nhân Đặng Lê Nguyên Vũ được mệnh danh là “Vua Cà phê Việt Nam”, đi tiên phong trong việc phát triển mô hình kinh doanh nhượng quyền thương hiệu tại Việt Nam”.
Tháng 3/2013, Đặng Lê Nguyên Vũ là một trong 5 doanh nhân tiêu biểu được vinh danh “Xứng danh con cháu Lạc Hồng” trong Chương trình “Linh thiêng nguồn cội 2014” do Ủy ban Văn hóa Giáo dục Thanh niên Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội, Câu lạc bộ các nhà Công thương Việt Nam và Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam đã phối hợp tổ chức.

Gia đình của Đặng Lê Nguyên Vũ

Ông Đặng Lê Nguyên Vũ và bà Lê Hoàng Diệp Thảo từng là đôi vợ chồng khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Tuy nhiên, sau hơn 2 thập kỷ ở bên nhau, cả hai đã không tìm được tiếng nói chung và quyết định “đường ai nấy đi”.

4 người con của Đăng Lê Nguyên Vũ bao gồm:

  • Đặng Lê Trung Nguyên
  • Đặng Lê Bình Nguyên
  • Đặng Lê Thảo Nguyên
  • Đặng Lê Tây Nguyên

4 người con của ông Đặng Lê Nguyên Vũ và bà Lê Hoàng Diệp Thảo đang sinh sống, học tập tại Mỹ. Trước cuộc chiến ly hôn ồn ào của bố mẹ, thiếu gia lớn đã từng khuyên mẹ sớm chấm dứt để tìm bình yên. Cho đến nay, ông Vũ, bà Thảo vẫn chưa thể có tiếng nói chung để đi đến quyết định cuối cùng.

Khác với ông Vũ, bà Thảo lại khá cởi mở mỗi khi nói về con. Đặc biệt là hai ái nữ của Đặng Lê Nguyên Vũ, bà Thảo không ngần ngại công khai hình ảnh trên truyền thông và trên trang cá nhân của mình. Hai con gái của ông Vũ sở hữu nhiều nét của cả bố và mẹ, vô cùng duyên dáng, đáng yêu. Bà chủ King Coffee thường xuyên đưa hai công chúa đi sự kiện cùng.

Tuổi thơ gian nan của “ông vua cà phê Việt” Đặng Lê Nguyên Vũ

Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo tại huyện Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa. Đến năm 1979, ông Vũ cùng gia đình di cư đến sinh sống tại huyện miền núi M’drak, thuộc tỉnh Đắk Lắk. Tuổi thơ của “ông vua cà phê” gắn liền với con đường mòn 15km từ nhà đến trường, với những nương ngô, đàn lợn.

Năm 1981, gia đình ông Vũ xảy ra biến cố khi bố ông gặp trọng bệnh, gia cảnh sa sút. Ông tâm sự: “Tôi không bao giờ quên được cái ngày tăm tối đó, khi bố tôi đổ bệnh nặng mà chạy vạy khắp trong dòng tộc không làm sao kiếm đủ 2 triệu đồng cho ông chữa bệnh!”. Ý chí làm giàu trng ông cũng được hình thành từ đây.

Khi Việt Nam bước vào thời kỳ đổi mới năm 1986, Đặng Lê Nguyên Vũ lúc đó còn là một học sinh phổ thông. Hàng ngày còn phải bẻ ngô, chăm lợn và giúp mẹ đóng gạch.

Tuy vậy, ông là một học sinh có thành tích nhất nhì. Năm 1990, ông thi đỗ vào trường Đại học Y Tây Nguyên. Để có tiền cho con lên thành phố ăn học, mẹ ông đã phải bán đi nhiều tạ lúa và nhiều thứ khác trong nhà.

Ngoài ra, vừa đi học, ông cũng vừa đi làm thêm kiếm sống. Trong thời gian này, Nguyên Vũ đã bắt đầu các hoạt động tìm tòi và nghiên cứu về lĩnh vực cà phê. Và cho đến bây giờ, các hoạt động của ông đều gắn liền và xoay quanh tình yêu với cà phê.

Khi đang học năm thứ ba, Đặng Lê Nguyên Vũ quyết định bỏ học khi chợt nhận ra mình không muốn trở thành một bác sĩ. Ông chia sẻ: “Mẹ ông đã khóc gần như hết nước mắt khi tôi quyết định dứt áo ra đi. Nhiều bạn trong lớp bảo tôi không bình thường, chỉ có ba người bạn có thể hiểu và chia sẻ được những điều tôi nghĩ – đó là không chấp nhận “ngủ trong giường chiếu hẹp, mơ những giấc mơ con”. Đám bạn vét hết tiền trong túi nhét cho tôi được gần 100.000 đồng.”

Như vậy là ông Vũ quyết định lên nhà chú ở Sài Gòn để bắt đầu lập nghiệp. Nhưng không may, ông bị ông chú ném trả về Đắk Lắk bằng chiếc vé máy bay kèm câu nói “học cho xong đi đã”.

Con đường trở thành ông vua cà phê Việt

Giấc mơ toàn cầu từ một làng quê nghèo

Bài viết được trích lại dưới đây của báo Tuổi trẻ TP HCM vào năm 2004 có lẽ đã khắc họa cơ bản nhất hình ảnh Đặng Lê Nguyên Vũ thời dựng nghiệp. Bài viết được tờ báo hàng đầu Việt Nam ghi theo lời kể của nhân vật.

Tôi có thể nói không sợ quá lời rằng sự xuất hiện của Trung Nguyên đã mang lại một không khí thưởng thức cà phê mới tại VN, và ở nhiều nơi trên thế giới giờ đây nói đến cà phê VN là người ta đều biết tới thương hiệu Trung Nguyên.

Thủ tướng Phan Văn Khải thưởng thức cà phê Trung Nguyên

Tuổi thơ thời đi học của tôi là cảnh lội bộ trên con đường đất đỏ dài 15km trong suốt chín năm, ngày nắng cũng như mưa. Niềm vui trên con đường dài đến trường và về nhà là khi đi ngang qua trạm thuế vụ, thỉnh thoảng có được quả chuối chín hoặc vài củ khoai lang ăn sống của những người buôn bán tốt bụng cho.

Vui nhất là khi có thể quá giang phía sau chiếc xe chở gạch về nhà khi đôi chân đã muốn quị vì lội bộ. Năm tôi vào lớp 10, gia đình mua cho chiếc xe đạp cũ để lên Buôn Ma Thuột đi học.

Năm 1990, tôi thi đậu Đại học Y khoa Tây nguyên; từ xã Madrăk hẻo lánh, mẹ tôi phải bán đi nhiều tạ lúa và nhiều thứ khác trong nhà để tôi lên Buôn Ma Thuột nhập học. Những ngày học ở trường y, lúc nào tôi cũng trăn trở về công việc và cuộc sống của người thầy thuốc. Càng học lên, điều đó càng bứt rứt trong lòng tôi. Muốn có cuộc sống khấm khá hơn, phần nhiều những người học y chúng tôi đã quên lời thề Hippocrate. Xót xa quá! Và với tôi, cách tốt nhất không vi phạm lời thề là… bỏ nó luôn, làm việc khác. Nhưng làm gì đây?

“Nhà tôi không có ai hói đầu hay rụng tóc nhưng tôi thì chẳng còn bao nhiêu sợi tóc. Tôi đã phải trả giá cho những khát vọng luôn thiêu đốt mình. Mỗi sáng khi soi gương, tôi đều gặp lại sự “trả giá” của mình: có hôm tóc rụng thành nắm khi chải hay vuốt tóc…”

Làm gì ở tuổi 22 tôi chưa biết được. Nhưng luôn thiêu đốt tôi là phải làm được điều gì đó để đổi đời, không thể nghèo mãi được. Mẹ tôi lam lũ quanh năm đầu tắt mặt tối, suốt ngày mặt người lẫn trong ruộng rau lang, chiếc nón cũ hiếm khi rời khỏi đầu. Tôi luôn hình dung lại được cảnh mẹ tôi nặng nhọc bưng từng chồng gạch, hay tất tả chạy ra ruộng rau lang hái đọt non đem bán kiếm miếng ăn cho cả nhà. Mẹ tôi nghĩ cuộc sống nghèo khổ của gia đình chúng tôi là số mệnh ở trời. Mỗi lần tôi về thăm nhà thì mẹ tôi vừa vui vừa lo. Vui vì có con trai về thăm nhà và lo vì khi tôi rời nhà, bà cụ phải chạy vạy một hai trăm ngàn cho tôi làm lộ phí đến trường. Tôi không bao giờ quên được cái ngày tăm tối đó, khi bố tôi đổ bệnh nặng mà chạy vạy khắp trong dòng tộc không làm sao kiếm đủ 2 triệu đồng cho ông chữa bệnh!

Tôi ở trọ tại Buôn Ma Thuột và làm công luôn cho nhà trọ này: làm cỏ, hái cà phê, đem cơm nước cho nhân công ở rẫy… Ngày còn bé ở làng, tôi đã thạo hết những việc này.

Đạp tung giường chiếu hẹp

Tôi luôn nghĩ về những người trồng cà phê, làm vườn lam lũ như bố mẹ tôi. Tôi biết cà phê rất có giá nhưng không biết vì sao người trồng cà phê lại rất nghèo. Nhưng người trồng cà phê vẫn nhẫn nại mỗi ngày cháy da trên nương rẫy, như mẹ tôi, không lời thở than. Tôi không chịu được vậy. Nghĩ tới sự cam chịu là huyết quản tôi sôi sùng sục. Miếng ăn lúc đó đối với tôi không quan trọng bằng suy nghĩ phải sống như thế nào.

Mẹ tôi đã khóc gần như hết nước mắt khi tôi quyết định dứt áo ra đi. Nhiều bạn trong lớp bảo tôi… không bình thường, chỉ có ba người bạn có thể hiểu và chia sẻ được những điều tôi nghĩ – đó là không chấp nhận ngủ trong giường chiếu hẹp, mơ những giấc mơ con. Đám bạn vét hết tiền trong túi nhét cho tôi được gần 100.000 đồng.Tôi ra bến xe đi vào Sài Gòn với một mảnh giấy nhỏ ba tôi ghi tên người chú và địa chỉ nhà ở khu vực Tạ Thu Thâu. 6 giờ sáng, đến bến xe miền Đông, trong túi tôi còn đúng 20.000 đồng. Gọi một ly cà phê vỉa hè 2.000 đồng, tôi ngồi nhâm nhi và mở to mắt nhìn Sài Gòn cho biết. Thành phố to quá, ngoài sự tưởng tượng của tôi. Tôi có cảm giác mình đã bước sang một thế giới hoàn toàn khác…

Quay về!

Chú tôi người Đà Nẵng, vào sống ở Sài Gòn đã lâu. Tôi chưa từng gặp mặt ông và dĩ nhiên ông cũng không thể biết có một đứa cháu là tôi. Mãi đến trưa chú tôi vẫn chưa về. Mệt, đói và buồn ngủ khủng khiếp. Tôi chỉ còn hơn 10.000 đồng, không thể phung phí được. Sau này, thỉnh thoảng tôi vẫn tìm lại cái góc nhà nơi mình đã ngồi lần đầu tiên khi đặt chân đến Sài Gòn.

May sao quá trưa thì có người bà con từ Đà Nẵng vào. Thím tôi báo vụ việc với người bà con và tôi được gọi vào nhà. Việc đầu tiên là đánh một giấc tới xế chiều. Mở mắt ra đã thấy chú tôi đợi sẵn. Hai chú cháu hàn huyên tâm sự. Tôi bày tỏ nỗi lòng của mình: một, quyết đi không trở lại; hai, việc gì cũng làm; ba, phải đổi đời. Tôi kể với chú những điều tôi nung nấu. Về chuyện nghèo là nhục. Về chuyện ba tôi bệnh mà cả dòng tộc không thể đào đâu ra đủ 2 triệu đồng…

Chú tôi nghe tất cả nhưng rồi “gút”: “Tất cả những điều cháu nung nấu đều đúng nhưng không phải lúc này. Việc lúc này là học cho xong cái đã”. Cuối cùng ông hứa: học cho xong đi rồi xuống Sài Gòn ông giúp cho làm ăn. Còn trước mắt cứ ở chơi, chừng nào chán thì về. Tôi ở đúng 10 ngày thì đầu óc dịu lại, nghĩ đến việc phải về tiếp tục học. Hôm về, chú mua cho vé máy bay. Lần đầu tiên bay lên bầu trời, tôi đã sớm có mơ ước được bay đi khắp thế giới. Từ trên cao nhìn xuống mới thấy chuyện trần gian khổ nhọc sao mà nhỏ bé, tôi thấy bình tâm hơn trước dù những khao khát vẫn đang sùng sục trong huyết quản.Tôi trở lại giảng đường đại học để bắt đầu con đường riêng.

Người thương kẻ ghét

Cùng nhóm bạn tại “hãng cà phê ọp ẹp nhất” năm 1996 (Nguyên Vũ đứng thứ 2 từ trái)

Tôi có ba đứa bạn rất thân cùng phòng trọ. Có lẽ là đứa nghèo nhất trong đám nên tôi cũng là người sùng sục trước nhất về chuyện phải làm ra tiền, phải làm giàu. Tôi nghĩ: Tại sao nông dân trồng cà phê vẫn nghèo trong khi trên thế giới có quốc gia không trồng được cây cà phê nào vẫn giàu vì cà phê? Tại sao cà phê mình chỉ để xuất hạt thô mà không chế biến để xuất khẩu? Bốn thằng chúng tôi cùng chia sẻ suy nghĩ này và hùn tiền lại mua một lò rang cà phê.

Thuận lợi của chúng tôi lúc đó là trong trường có đông sinh viên tứ xứ nên qua họ chúng tôi biết được nơi nào có cà phê ngon. Ở Tuy Hòa có một quán cà phê rất ngon nên ngày nghỉ chúng tôi đi xe đến để hỏi dò bí quyết nơi bà chủ quán. Khi chúng tôi trình bày lý do và nguyện vọng của mình, bà chủ quán thật sự cảm thông với mấy thằng sinh viên khố rách áo ôm. Đêm đến, trở về Buôn Ma Thuột trong chuyến xe khuya, chúng tôi có trong tay bí quyết rang xay cà phê ngon của bà chủ quán tốt bụng.

Ngày khai trương lò rang cà phê, chúng tôi cũng tổ chức cúng để lấy hên, nhưng khi vừa cúng xong thì người bà con của ông chủ nhà về đã hất đổ mọi thứ, cắt bỏ hết dây điện. Chúng tôi đành phải chuyển lò rang đi nơi khác. Lò quay bằng tay, đốt bằng củi, hôm nào rang cà phê, bên dưới là mấy thằng ngồi học bài trên cái gác gỗ như bị nướng trong lò bát quái. Có vài vị hàng xóm sợ có ngày chúng tôi sẽ thiêu rụi nhà họ nên đi báo công an. Thế là một lần nữa lò rang của chúng tôi đành phải dẹp.

Hãng cà phê… ọp ẹp nhất thế giới!

Nhưng cũng có người giang tay với chúng tôi. Chúng tôi nhận về mỗi lần vài ba ký, rang, xay, đóng gói và chia nhau đi bỏ mối ở các quán. Sau đó thu tiền lại, trả và mượn tiếp vài ký khác. Logo của những bịch cà phê Trung Nguyên lúc đó là một mũi tên chĩa thẳng lên trời. Hình ảnh đơn giản ấy đã chứa trong đó biết bao khát vọng của tôi.

Thế rồi thương hiệu cà phê Trung Nguyên của nhóm “mấy thằng sinh viên khùng khùng” chúng tôi bắt đầu được chú ý và đã có khách uống cà phê ưa chuộng. Chúng tôi biết tuyển những hạt ngon để làm ra những phin cà phê đậm đà, thơm lừng. Năm 1996, chúng tôi quyết định “bung ra”. Khi “hãng” cà phê Trung Nguyên khai trương bảng hiệu ở cây số 3 (TP Buôn Ma Thuột) thì dân cư ở đây ai cũng phì cười trước cái “tổng hành dinh” ọp ẹp phát khiếp ấy! Toàn bộ bảng hiệu của “hãng” đều do chúng tôi bò ra tự vẽ, tự sơn phết cả đêm để kịp sáng mai khai trương. Mà khách hàng ngày khai trương không ai khác chính là những người bạn sinh viên học cùng trường, cùng lớp đến uống chung vui với chúng tôi. Đó là một sự kiện trọng đại trong đời tôi và lịch sử phát triển của thương hiệu cà phê Trung Nguyên. Ngồi trong cái hãng nhỏ bé đáng tự hào của mình ở phố núi, tôi căng mắt nhìn về hướng Sài Gòn.

Tơi tả trận đầu

Trận đầu trong chuyến “viễn chinh” của chúng tôi đến TP.HCM thảm bại hoàn toàn. Ngồi trên đống đổ nát mà mình dày công gầy dựng và qua đêm ở công viên với những người bạn, tôi cố gắng để không bị sụp đổ lòng tin và vẫn mãnh liệt nghĩ về ngày mai. Chúng tôi biết Sài Gòn là mảnh đất đầy tiềm năng để kinh doanh cà phê nhưng hiểu rằng mình chưa đủ sức. Kế hoạch mới của chúng tôi là sẽ mở các điểm kinh doanh ở miền Tây, lấy vùng nông thôn rộng lớn này làm hậu thuẫn cho việc kinh doanh của mình để từ đó làm “bàn đạp bao vây” tiến về Sài Gòn.Chúng tôi tìm được một đối tác ở Long Xuyên để mở lò rang xay chế biến, phân phối cà phê tại miền Tây. Nhưng chỉ sau một vài tháng, cuộc “hôn phối” vụng về này thất bại hoàn toàn. Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác thất trận ê chề khi lục tục cuốn gói với lỉnh kỉnh những lò cà phê quay tay cũ kỹ, ly tách, phin, muỗng… Sự thất bại này giúp tôi rút ra được một bài học: hợp tác làm ăn phải đồng thuận về tư tưởng, về phương thức kinh doanh, và quan trọng nhất là phải chọn đúng đối tác.

Tình bạn

Tôi còn nhớ sau khi dọn hết đồ đạc ở Long Xuyên về Sài Gòn, một người bạn chạy chiếc Honda Dame già cỗi đến đón tôi. Chạy đến công viên Bách Tùng Diệp (ngã ba Nam Kỳ Khởi Nghĩa – Lý Tự Trọng, Q.1) thì chiếc xe già gãy làm đôi! Tôi không bao giờ quên hình ảnh chúng tôi qua đêm ở công viên. Mỗi lần đi ngang nơi này, tôi vẫn nhớ như in những cảm xúc của sự thất bại ở Long Xuyên và tình bạn ấm áp dưới gốc đa của buổi tối ngày nào.

Thất bại ở Long Xuyên làm chúng tôi cạn kiệt hoàn toàn về vốn liếng, công việc kinh doanh cà phê ở Buôn Ma Thuột cũng gặp nhiều bế tắc, chỉ cầm cự từng ngày. Vốn liếng đâu để tiếp tục duy trì công việc kinh doanh? Lúc đó, chúng tôi có một người bạn thân đã đi làm và dành dụm mua được một chiếc xe Dream. Thời điểm đó chiếc xe là cả một tài sản lớn của anh. Vậy mà chúng tôi dám ngỏ ý mượn xe đem bán làm vốn kinh doanh. Chúng tôi đặt vấn đề: cho mượn thì coi như đã mất và nếu thành công thì chúng tôi trả lại. Người bạn đồng ý.

Bây giờ tôi có thể đủ sức mua cả ngàn chiếc xe Dream nhưng vẫn không có chiếc xe nào quí giá bằng chiếc xe tình bạn của chúng tôi ngày đó. Có tình bạn vô giá đó tôi mới có được ngày hôm nay.

Từ một quán cà phê miễn phí

Quán Trung Nguyên tại Tokyo

Tại thời điểm chúng tôi bắt đầu thăm dò thị trường Sài Gòn, mỗi hãng cà phê đều tài trợ cho một quán kha khá khoảng 5 triệu đồng/tháng – quá hớp đối với tài sản chúng tôi đang có chỉ là chiếc xe máy. Chúng tôi đi tìm những điểm bán cà phê nổi tiếng để học hỏi, tìm hiểu bí quyết chế biến rang xay cà phê ngon và được họ “trải lòng” rất đơn giản – bí quyết chỉ có mấy chữ: 10 triệu đồng.

Ngày 20-8-1998 đi vào lịch sử của cà phê Trung Nguyên khi chúng tôi khai trương quán cà phê đầu tiên tại 587 Nguyễn Kiệm (quận Phú Nhuận) với hình thức phục vụ uống cà phê miễn phí trong vòng 10 ngày. Và đó là cú đột phá lịch sử với dân khoái uống cà phê Sài Gòn khi lần đầu tiên có một quán cà phê miễn phí. Có một ông khách khoảng 60 tuổi đến uống và nói với tôi: “Tui uống cà phê ở Sài Gòn đến từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên được uống cà phê không phải trả tiền”.

Quán đông nghịt suốt ngày đêm vì người ta truyền miệng nhau. Chúng tôi và mấy người bạn phục vụ suốt ngày đêm đến nỗi nói không ra tiếng mà trong lòng thì vui không thể tả. Chúng tôi đã định hình Trung Nguyên là quán cà phê mà khách hàng có thể mua hàng, uống cà phê đối chứng bằng cách đưa ra rất nhiều loại cà phê để khách chọn lựa và hướng dẫn cách thưởng thức cà phê “theo kiểu Trung Nguyên”. Điều khác biệt nhất của Trung Nguyên đối với tất cả các quán cà phê tại thời điểm đó là chúng tôi giúp cho khách hàng thấy được “chất” của cà phê, thấy được sự khác biệt đặc trưng giữa cà phê Robusta và Arabica, giữa Culi Robusta và cà phê Sẻ, cà phê Chồn…

Quán cà phê này vẫn duy trì hoạt động ở địa điểm cũ nhưng chắc ít ai biết chính từ quán cà phê đầu tiên này chúng tôi đã phát triển lên đến con số 500 quán cà phê tại VN như hiện nay và tiếp tục mở những quán cà phê Trung Nguyên khác tại nước ngoài.

Trung Nguyên còn có thể mở rộng diện ra hơn nữa nhưng lúc này chúng tôi sẽ tập trung vào việc kiểm soát và nâng cao chất lượng sản phẩm. Mặc dù nhượng quyền nhưng mục tiêu của Trung Nguyên vẫn là khẳng định tính đồng nhất: mỗi ly cà phê Trung Nguyên dù bạn thưởng thức tại TP.HCM hay ở thị trấn sông nước Năm Căn hoặc trên phố núi Sa Pa đều có chất lượng, hương vị như nhau…

Thương hiệu Trung Nguyên và cái tên Đặng Lê Nguyên Vũ vươn ra thế giới

Ngày 27/4/2011 là ngày cái tên “Cà phê Trung Nguyên” xuất hiện trên tờ báo Financial Times (Thời báo Tài chính) danh tiếng như một trường hợp nghiên cứu điển hình về mô hình doanh nghiệp thành công và được bình chọn là một trong những doanh nghiệp thành công nhất. Trong đó có đoạn viết: “Đặng Lê Nguyên Vũ khơi dậy khát vọng của người dân Việt Nam. Một tầng lớp trung lưu đang nổi lên đã chấp nhận thương hiệu này và các quán cà phê Trung Nguyên trở thành những trung tâm xã hội quan trọng”.

Tiếp theo vào tháng 2/2012, Đặng Lê Nguyên Vũ lần đầu tiên được vinh danh một cách chính thức trên tạp chí uy tín National Geographic Traveller là “Vua Cà phê Việt”

Tháng 8/2012, Tạp chí Forbes nhắc lại danh hiệu này với lời ca ngợi “zero to hero” (nhân vật từ vô danh thành anh hùng).

Năm 2013: Cà phê Trung Nguyên hành trình lập chí vĩ đại. Cà phê hòa tan G7 Trung Nguyên kỷ niệm 10 năm ra đời, 3 năm dẫn đầu thị phần và được yêu thích nhất. Hành trình lập chí vĩ đại lan tỏa rộng khắp với cuộc thi Sáng tạo tương lai và ngày hội sáng tạo vì khát vọng Việt lần 2 thu hút 100.000 người tham gia.

Năm 2015: Cà phê của giàu có và hạnh phúc. Ra mắt mô hình Trung Nguyên Legend – Café của Giàu có và Hạnh phúc, trở thành chuỗi quán cà phê lớn nhất Đông Nam Á. Trao tặng 1,2 triệu cuốn sách đổi đời trong hành trình Lập chí vĩ đại – Khới nghiệp kiến quốc.

Năm 2016: Tập đoàn Legend toàn cầu. Công bố tổ chức hợp nhất Trung Nguyên Legend và danh xưng, Tầm nhìn xứ mạng mói. Ra mắt mô hình Trung Nguyên Family – Café năng lượng – Café đổi đời.

Năm 2017: Tiếp tục khẳng định và nâng tầm vị thế Thương Hiệu Việt ra quốc tế. Truyền cảm hứng khởi nghiệp thông qua “Hành trình Lập chí Vĩ đại – Khởi nghiệp Kiến quốc”

Sở thích và các hoạt động xã hội

Không chỉ thành công trong kinh doanh, ông Vũ còn nổi tiếng là người yêu sách. Có thể nói sách của Đặng Lê Nguyên Vũ là một khối tài sản không hề nhỏ trong đời mình.

Đối với xung quanh, ông Đặng Lê Nguyên Vũ luôn mở lòng với người trẻ, đặc biệt là sinh viên. Ông thường khuyến khích họ khởi nghiệp, sáng tạo, thay đổi bản thân, cố gắng cống hiến cho đất nước.

Cho đến nay, ông chủ cà phê Trung Nguyên “vẫn in hàng trăm nghìn cuốn sách đồng hành sinh viên học sinh, khuyến học, nung chí quốc gia khởi nghiệp.” Bên cạnh đó, ông còn xây cả bảo tàng cà phê và các công trình sáng tạo, chữa lành… ở Daklak”.

Ngoài các hoạt động trên, Đặng Lê Nguyên Vũ còn cho ra đời sự kiện Ngày hội sáng tạo vì khát vọng Việt, chương trình Hành trình khát vọng Việtnhằm góp phần xây dựng cho đất nước một thế hệ thanh niên mới mang trong mình nhiều hoài bão lớn, quyết tâm lớn mở ra một kỷ nguyên hùng mạnh cho đất nước.

Gạt bỏ những ồn ào từ dư luận sau cuộc ly hôn với vợ, gần đây ông vẫn đồng hành thực hiện dự án “Hành trình từ trái tim”, dự án đã đi qua hàng chục địa phương trên cả nước, từ vùng núi cao vực sâu đến biển đảo xa xôi để trao tặng sách và hỗ trợ khởi nghiệp.

Đặng Lê Nguyên Vũ còn bao nhiêu tiền sau khi ly hôn?

Vụ ly hôn nghìn tỷ của cặp đôi quyền lực nhất “đế chế” cà phê Trung Nguyên đã chính thức đặt dấu chấm hết. Theo kết quả tòa án công bố thì tổng tài sản được phân chia có giá trị hơn 7.900 tỷ đồng (quy đổi từ cổ phần ra tiền), bà Lê Hoàng Diệp Thảo hưởng 3.245 tỷ đồng (40%) và ông Đặng Lê Nguyên Vũ được chia 4.687 tỷ đồng (60%).

Ngoài ra, bà Thảo còn sở hữu 7 bất động sản giá trị 375 tỷ đồng; tiền vàng ngoại tệ trị giá 1.764 tỷ đồng; toàn bộ tài sản tại Công ty Trung Nguyên International (Singapore) và hơn 1.318 tỷ đồng do ông Vũ thanh toán chênh lệch.

Sau 2 thập kỷ giữ vai trò một nội tướng của Trung Nguyên, bà Lê Hoàng Diệp Thảo hiện là chủ nhân của Trung Nguyên International – chủ thương hiệu King Coffee với doanh thu lên đến gần 1.500 tỷ/năm.

“Vua cà phê” Đặng Lê Nguyên Vũ

Ông Đặng Lê Nguyên Vũ sở hữu toàn bộ số cổ phần đang ghi tên ông Vũ và bà Lê Hoàng Diệp Thảo tại các công ty trong Tập đoàn Trung Nguyên, tương đương số tiền trị giá khoảng 5.655 tỷ đồng (trong đó, phải thanh toán cho bà Thảo số tiền chênh lệch về giá trị tài sản thực nhận so với giá trị tài sản được chia là hơn 1.318 tỷ đồng).

Sau hơn 20 năm thành lập và lăn lộn trên thị trường, ông Đặng Lê Nguyên Vũ đã gây dựng cho mình một sự nghiệp thành công với khối tài sản khổng lồ. Ông được xem như một tượng đài của ngành cà phê Việt Nam.

Đẳng cấp của đại gia

Ngoài việc kinh doanh, vị đại gia lừng danh cũng là người thích sưu tầm xe hơi là một trong những người sở hữu bộ sưu tập siêu xe khủng nhất Việt Nam cùng những cái tên quen thuộc như đại gia Minh Nhựa hay Cường Đô-la.

Bentley Bentayga
Lamborghini Gallardo LP560-4 Spyder
Rolls-Royce Ghost
Aston Martin DB9 Coupe
Mercedes-AMG SLS Coupe
Range Rover SVAutobiography

Trong tổng số 40 siêu xe, có thể kể tới những chiếc xe như: Cặp đôi Aston Martin DB9 Coupe và Volante, cặp đôi Lamborghini Gallardo LP560-4 Spyder, McLaren 650S Spider màu trắng, Mercedes-AMG SLS Coupe, 2 chiếc SUV siêu sang Bentley Bentayga, 2 chiếc Rolls-Royce Ghost, 3 chiếc Range Rover SVAutobiography, Porsche Boxster, Lexus LX570, 2 chiếc Mercedes-Benz G-Class, Ferrari … với tổng trị giá hàng trăm tỷ đồng.

Trong vụ ồn ào ly dị của mình và vợ, bà Lê Hoàng Diệp Thảo từng chỉ trích ông sử dụng tiền của Trung Nguyên để mua quá nhiều siêu xe. Và quả thật thì doanh nhân Đặng Lê Nguyên Vũ cũng góp mặt vào danh sách những doanh nhân sở hữu dàn xe sang khủng nhất hiện nay với khoảng hơn 40 siêu xe các dòng: Range Rover, Mercedes, Bentley, Ferrari hay Lamborghini, …

Vì lẽ, theo ông sau những chiến dịch marketing, người ta sẽ không nhớ đến Trung Nguyên nhưng nếu như sử dụng siêu xe thì họ sẽ nhớ đến Trung Nguyên nhờ dàn siêu xe hàng trăm tỷ của ông. Những khác biệt với các doanh nhân siêu xe khác, Đặng Lê Nguyên Vũ gần như chưa từng lái chiếc siêu xe nào, tất cả hầu hết do đội tài xế của ông lái. Và ông cũng không khoe xe khắp đường phố mà sàn siêu xe của ông chủ yếu xuất hiện trong các lễ hội như lễ hội cafe Buôn Ma Thuột, hay chuyến xuyên Việt “Hành trình từ Trái Tim”. Đặc biệt để tri ân các vị khách của mình, ông Vũ cùng thường xuyên ship cafe bằng xe “xịn” giao đến họ. 

Đặc biệt những chiếc xe mà ông sở hữu chủ yếu chỉ xe màu trắng, xám, bạc và đen. Cho dù màu nguyên bản của chiếc xe đó là gì thì khi về tay vị đại gia này nó đều trở về với 4 màu cơ bản trên. Để so sánh về độ chịu chơi của ông Vũ thì ông chỉ thua mỗi vợ chồng đại gia Minh Nhựa về độ chịu chơi của mình. Doanh nhân Đặng Lê Nguyên Vũ cũng là người đầu tiên sở hữu cùng một lúc 6 chiếc siêu xe Ferrari tại Việt Nam.

Sau dàn siêu xe, nhắc đến ông chủ Trung Nguyên người ta cũng nghĩ ngay đến sách và những giá trị công động mà ông đem lại. Ông dùng sách như một chiến lược marketing cho doanh nghiệp và cũng đồng thời giúp ích cho cộng đồng, mở mang nguồn tri thức. Những cuốn sách mà ông chọn lựa không phải là tự truyện hay sách báo viết về Trung Nguyên, về bản thân ông mà đều là các đầu sách hướng con người về cái thiện như : Đắc nhân tâm, Khuyến học, Quốc gia khởi nghiệp, Nghĩ giàu làm giàu, Không bao giờ thất bại Tất cả là thử thách. 

Các thành tựu

 – Huân chương lao động Hạng III do Chủ Tịch nước trao tặng năm 2007. – Bằng khen của Thủ tướng chính phủ cho doanh nghiệp “Đã có thành tích nhiều năm liền được bình chọn danh hiệu Hàng Việt Nam chất lượng cao, góp phần vào sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa và bảo vệ tổ quốc” năm 2007. – Được người tiêu dùng bình chọn là sản phẩm đứng đầu ngành thức uống không cồn trong cuộc bình chọn HVNCLC 2007 do báo Sài Gòn Tiếp Thị tổ chức. – 8 năm liền đạt danh hiệu Hàng Việt Nam chất lượng cao (2000 – 2007). – Giải thương hiệu nổi tiếng Việt Nam năm 2006 do Phòng thương mại và công nghiệp Việt Nam cấp. – Giải thương hiệu mạnh Việt Nam năm 2006 do Thời báo Kinh tế Việt Nam phối hợp Cục xúc tiến thương mại (Bộ thương mại) tổ chức. – Là doanh nghiệp cà phê duy nhất của Việt Nam đạt chứng chỉ EUREPGAP về Thực hành nộng nghiệp tốt và chất lượng cà phê ngon (do Institude for Marketecology cấp năm 2005). – Giải thương hiệu hàng đầu Việt Nam năm 2004 do báo Sài Gòn Tiếp Thị tổ chức. – Giải thưởng nhà doanh nghiệp trẻ xuất sắc nhất ASEAN năm 2004 do Hiệp hội các nhà doanh nghiệp Đông Nam Á trao tặng. – Giải thưởng Sao Vàng Đất Việt năm 2003 và 2005 do Hội doanh nghiệp trẻ Việt Nam trao tặng. – Huân chương lao động hạng III do Chủ tịch nước trao tặng năm 2003. – Tổng Giám Đốc Đặng Lê Nguyên Vũ được trao tặng giải thưởng Sao Đỏ năm 2000 của Hội doanh nghiệp trẻ Việt Nam.

Đánh giá

 Ngày 27/4/2011,thương hiệu “Cà phê Trung Nguyên“ xuất hiện trên tờ báo danh tiếng Financial Times (Thời báo Tài chính ) như một trường hợp nghiên cứu điển hình về mô hình doanh nghiệp thành công và được bình chon là một trong những doanh nghiệp thành công nhất. Tháng 2 năm 2012 , Đăng Lê Nguyên Vũ lần đầu tiên được vinh danh là “ Vua cà phê Việt ” một cách chính thức trên tạp chí uy tin National Geographic Traveller. Tháng 8 năm 2012 , tờ báo Mỹ uy tín Forbes khắc họa chân dung về Đăng Lê Nguyên Vũ như một “Vua cà phê Việt” , trong đó ca ngợi ông là nhân vật “ zero to hero” (từ vô danh thành anh hùng ). Sau đó báo chí và công chúng trong và ngoài nước bắt đầu gọi ông là vua cà phê một cách chính thức. Tháng 10 năm 2012 ông được bạn đọc báo điện tử Vnexpress bình chọn là người tiên phong trong năm, tờ báo này giới thiệu doanh nhân Đặng Lê Nguyên Vũ được mệnh danh là vua cà phê Việt Nam đi tiên phong trong việc phát triển kinh doanh nhượng quyền thương hiệu tại Việt Nam. Tháng 03 năm 2014 Đặng Lê Nguyên Vũ là 1 trong 5 doanh nhân tiêu biểu được vinh danh xứng danh con cháu Lạc Hồng trong chương trình linh thiêng nguồn cội 2014 do ủy ban văn hóa giáo dục thanh niên, thiếu niên và nhi đồng của cuốc hội, câu lạc bộ các nhà công thương Việt Nam và Hội khoa học lịch sử Việt Nam đã phối hợp tổ chức.

ng Vũ công bố 3 mục tiêu của cuộc đời mình: 

Thứ nhất toàn cầu hóa Trung Nguyên  

Thứ hai đóng góp vào chiến lược quốc gia cho Việt Nam hùng mạnh 

Thứ ba theo đuổi học thuyết cà phê trên pham vi toàn cầu, chiến lược kinh doanh theo quan điểm chỉ có tranh đua với những người đi đầu thì ta mới có cơ hội đi đầu.

Với mục tiêu đưa công ty Trung Nguyên chở thành nhà sản xuất cà phê lớn hàng đầu thế giới. Ngoài các hoạt động kinh doanh cà phê tại Trung Nguyên Đặng Lê Nguyên Vũ còn tham gia hàng ngàn cuộc nói chuyện gặp gỡ thanh niên, sinh viên Việt Nam và quốc tế để trao đổi với các bạn trẻ về tinh thần sáng tạo khát vọng làm giàu cho ra đời sự kiện ngày hội sáng tạo vì khát vọng Việt, chương trình hành trình khát vọng Việt nhằm góp phần xây dựng cho đất nước một thế hệ thanh niên mới mang trong mình nhiều hoài bão lớn, quyết tâm lớn mở ra một kỷ nguyên hùng mạnh cho đất nước.

Ông Vũ cùng các đồng sự đã và đang tiên phong thực hiện các dự án quan trọng nhằm xây dựng và thực hiện hóa lý thuyết mà ông theo đuổi. Các dự án trọng yếu bao gồm:  

1 – Dự án hình thành quỹ cà phê toàn cầu để truyền bá tinh thần cà phê toàn cầu đồng thời huy động các nguồn lực để đầu tư cho các dự án mang tính tiên phong hình mẫu cho tinh thần đó.  

2 – Dự án thánh địa cà phê toàn cầu, là một siêu dự án phức hợp tạo ra một địa bàn thể hiện tinh thần cà phê toàn cầu tại tỉnh Daklak, Việt Nam.  

3 – Dự án cà phê tiên phong tại Hoa Kỳ nhằm truyề bá giá trị sáng tạo có trách nhiệm với mong muốn đóng góp vào quá trình dịch chuyển chiến lược quốc gia của Hoa Kỳ phục vụ cho hòa bình, ổn định và phát triển trên Thế Giới.

Đặng Lê Nguyên Vũ còn được biết đến như một người có nhiều ý tưởng được nhiều người ủng hộ và hoan nghênh ví dụ như học thuyết cà phê: Trong quá trình làm việc với hạt cà phê ông Vũ sẽ đề sướng phát triển hoàn thiện 1 triết lý thực hành là cà phê triết đạo bao gồm các điểm cốt lõi như sau:

Thứ nhất cà phê là báu vật của trời đất, là di sản văn minh và năng lượng kích hoạt sáng tạo cho mỗi người 

Thứ 2 tiến trình phát triển sáng tạo của con người gồm có 3 giai đoạn Sáng tạo để thích nghi, sáng tạo vì lòng tham và đang bước vào giai đoạn chuyển giao sang một kỷ nguyên mới sáng tạo có trách nhiểm.  

Thứ 3 sáng tạo có trách nhiệm với tinh thần hài hòa là con đường giải quyết các bất đồng, bất cân xứng để kiến tạo đại đồng phát triển bền vững

Nguyên tắc trong mở rộng cộng tác đa phương phát triển nghành cà phê Việt Nam tại các nước trồng và xuất khẩu cà phê mà ông Vũ đưa ra: 

Thứ nhất: công bằng hóa giá trị thụ hưởng các đối tượng trong toàn chuỗi giá trị cà phê toàn cầu  

Thứ hai: Phát triển bền vững nguồn nguyên liệu cung cấp cà phê 

Thứ ba: Thống nhất thực thi định chuẩn cà phê tiêu thụ xuất khẩu 

Thứ tư: thực thi đạo đức kinh doanh

Các sáng kiến chủ yếu cho ngành cà phê toàn cầu: 

Thứ nhất: tư duy lại khái niệm về cà phê 

Thứ hai: Tầm nhìn về một cộng đồng cà phê toàn cầu 

Thứ ba: Đa dạng hóa về các phong cách, thói quen chuẩn mực và văn hóa thưởng thức cà phê.  

Thứ tư: tuần hòa hóa một cách tổng thể và tích hợp chuỗi sản xuất cà phê 

Thứ năm: Công bằng hóa quá trình trao đổi, phân phối giá trị có được từ ngành cà phê 

Thứ sáu: Góp phần chủ động hình thành chế độ quản trị nông sản cho hệ thống quản trị tiền tệ toàn cầu 

Thứ bảy: Cùng nhau tạo dựng địa bàn có tính hình mẫu cho ngành cà phê

Diễn giả mang theo nguồn cảm hứng lớn

Ông Đặng Lê Nguyên Vũ luôn mở lòng với người trẻ; đặc biệt là sinh viên; khuyến khích họ khởi nghiệp, sáng tạo; thay đổi bản thâ; thay đổi hoàn cảnh gia đình; cống hiến cho đất nước.

Khi chia sẻ kinh nghiệm với sinh viên, ông nói chỉ cần có chí hướng ước mơ là gần như thành công rồi; nửa còn lại là ý chí. Vốn lớn nhất là lòng tin của người khác.

Trong các diễn đàn kinh tế, các buổi nói chuyện với sinh viên, truyền cảm hứng; động lực cho sinh viên; trao gửi tâm thế cho thế hệ trẻ trên bước đường khởi nghiệp, kiến quốc; ông chủ hãng cà phê Trung Nguyên đều nhấn mạnh khát khao muốn Việt Nam phát triển bền vững và vươn tầm ra thế giới.

Được biết, Trung Nguyên “vẫn in hàng trăm nghìn cuốn sách đồng hành sinh viên học sinh, khuyến học; nung chí quốc gia khởi nghiệp. Vẫn xây bảo tàng cà phê và các công trình sáng tạo, chữa lành… ở Daklak”.

Ngoài các hoạt động kinh doanh cà phê tại Trung Nguyên; Đặng Lê Nguyên Vũ còn tham gia hàng ngàn cuộc nói chuyện gặp gỡ thanh niên, sinh viên Việt Nam và quốc tế để trao đổi với các bạn trẻ về tinh thần sáng tạo khát vọng làm giàu cho ra đời sự kiện ngày hội sáng tạo vì khát vọng Việt; chương trình hành trình khát vọng Việt nhằm góp phần xây dựng cho đất nước một thế hệ thanh niên mới mang trong mình nhiều hoài bão lớn; quyết tâm lớn mở ra một kỷ nguyên hùng mạnh cho đất nước.

Cho dù đời tư xung quanh ông có đang phức tạp và được truyền thông lao vào mổ xẻ; người ta vẫn không thể phủ nhận khả năng, suy nghĩ, tư duy, chiến lược và cái tâm ông đặt vào sự nghiệp của mình; với ước mong mang cà phê Việt Nam ra khắp nới trên thế giới và “đánh bại Starbucks”.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*